3/7/11

Hoa trên mộ

Trái tim con nghiêng giấc ngủ về phía mặt trời
(Lãng Thanh)

Dạo ấy tôi sống tại một ngôi làng cổ ở Hà Thành. Mỗi buổi chiều muộn bạn bè thường kéo nhau đến. Chúng tôi đàm đạo chuyện văn chương, chuyện thế sự. Có nhiều người sau đó đã đi du học ở nước ngoài, bao tư tưởng từ cái làng bé nhỏ,  căn nhà rêu phong, cái sân có giàn hoa giấy rực đỏ đã tỏa đi khắp phương trời. ở đó có những tình bạn đã trở thành tri kỷ, những tình yêu chớm hé, cả sự hiểu lầm, những duyên tình lầm lỡ đến nỗi phải nuối tiếc suốt cả cuộc đời.
Cho đến bây giờ tôi vẫn oặn lòng thương nhớ kỷ niệm xưa. Chúng tôi như những con chim đang bay, say sưa nghĩ về những bến bờ xa lắc, những viễn cảnh huy hoàng. Chỉ có mấy chàng thi sỹ là hay buồn. Những cơn buồn khó hiểu, tưởng chừng vô cớ, như gió lạnh bất thần ập đến trong tâm hồn, như mây đen bỗng giăng mắc cả bầu trời.
 Mỗi lần tụ họp anh em, Lãng không hề sôi nổi. Cậu lắng nghe nhiều hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lãng về quê công tác ở ngân hàng đầu tư của tỉnh. Cậu nói  với tôi:
-Văn chương là niềm đam mê, là khát vọng lớn nhất đời em, nhưng bây giờ mình còn trẻ cũng phải lo kiếm một ít tiền. Đường đời xa lắc, mà xưa nay văn chương có nuôi nổi con người đâu.
Tôi hiểu rằng, Lãng đã chọn một con đường lập nghiệp riêng cho mình. Thời bây giờ đồng tiền trở thành thống soái. Khối gì kẻ vì tiền mà lóa mắt. Khối gì kẻ ở trong những biệt thự xa hoa, sung sướng như các ông hoàng, tiền bạc gửi khắp các ngân hàng thế giới. Nhưng cũng có người đói dài, chui rúc trong những căn hà ổ chuột hôi hám mùi nước cống. Có người ốm không có tiền thuốc thang, chết không có tiền làm tang ma. Có trẻ em bị mang bán cho nước ngoài, có phụ nữ tuyệt đường sống phải làm nghề bán thân nuôi miệng. Lãng phải lo lắng cho cái lẽ sinh tồn của mình cũng là điều dễ hiểu. 
Bẵng đi thời gian khá dài, một buổi tối đầy trăng, Lãng xuất hiện trước khung cửa gỗ ải mục của tôi. Hôm đó tôi cũng có nhiều tâm trạng. Một mối tình đã rời bỏ tôi mà đi.
Lãng trầm lặng nhấp một ngụm trà sen.
- Anh có thơ mới không?
Tôi đưa cho Lãng tờ báo
- Có bài đăng đây. Hơi buồn...
Lãng đọc bài thơ và nhắc lại
 Quá khứ đuổi theo tôi trên chặng đường định mệnh
Tình yêu tựa vầng trăng nát vỡ dưới chân
Rồi Lãng hỏi:
- Chuyện của anh ra sao?
- Người ấy... mất hút rồi bên trời Tây...
Giọng Lãng đượm buồn:
- Em vẫn nhớ ngày tiễn chị ấy đi... ai cũng nghĩ chị ấy sẽ về. Bao nhiêu là hy vọng... Thôi, đường đời khó lường...
Lãng lặng im. Sự im lặng kéo dài, đôi mắt Lãng tối sầm.
- Cậu sao vậy?
Lãng thở dài:
- Em cũng đang có chuyện buồn... Những lúc như thế này chỉ biết vục đầu vào thơ. Thơ như nguồn nước cho mình uống. Thơ như người mẹ dịu dàng bao bọc mình.
Rồi Lãng nhìn ra xa, một không gian êm đềm như trong cõi mộng. Đôi mắt đầy tư lự, bỗng cậu thốt lên như thể vừa phát hiện ra một điều gì lạ lắm:   
- Nếu không có các thi nhân thì con người sẽ sống ra sao nhỉ?
Khi sự im lặng nuốt mất lời Lãng thì tôi mới chậm chạp thốt lên:
- Chịu... chúng ta khó mà hiểu được con người sẽ sống thế nào nếu thiếu vắng các thi nhân. Thế giới này không thi ca có thể sẽ thêm nhiều súng ống, gươm giáo giết người...
Sau khoảng lặng, tôi lại hỏi:
 - Lãng... nghĩa là sóng. Sao cậu lại chọn sóng làm tên cho mình?
- Em cũng không biết nữa. Có lẽ mình đến với thế gian đã mang theo một cái tên từ thế giới khác.
- Cậu có nghĩ về tiền kiếp?
- Thỉnh thoảng em cũng nghĩ đến điều đó.
Đôi mắt Lãng như giọt mực đen.
- Có thể kiếp trước anh em mình có duyên nợ gì cũng nên.
- Em cũng nghĩ vậy. à, mà... hôm qua em nằm mơ lạ quá.
- Làm sao?
- Có một vì sao vỡ ra. Một vì sao rất nhỏ, rực sáng. Không hiểu sao nó nứt đôi... rồi rụng xuống một góc trời. Hàng ngàn mảnh vỡ của nó tung bắn ra như những mảnh vàng nát vụn. Bên dưới là biển. Biển chồm lên những con sóng nhuốm đỏ một màu máu. Dường như có một tiếng nổ. Nhưng tiếng nổ ấy không phát ra dữ dội mà biến thành một âm thanh du dương như lời ru phát ra từ các bộ xương... Phút chốc em thấy mình đứng bên một bộ xương. Rồi lại thấy mình đứng trước biển. Những con sóng bỗng nhiên cứng lại, gồ lên như những nếp nhăn trên trán một vị thần... Em thấy mình được những thiên thần xuống đón. Em bay qua những tầng cao bạt ngàn. Vũ trụ rộng mênh mông và yên tĩnh cũng mênh mông.
- Thôi đừng kể nữa, mình thấy như một điềm gở.
- Anh chẳng cần lo lắng thế. Em giật mình tỉnh dậy, bỗng thấy lòng nôn nao. Lúc ấy em nghĩ đến thơ. Và em cũng nghĩ đến Hàn Mặc Tử. Không hiểu sao nước Nam mình lại có thể sinh ra một thiên tài kỳ lạ như vậy... Không có Hàn Mặc Tử, nền thơ của chúng ta sẽ ngèo nàn đi biết bao! Em ước giá mình có thể sinh ra cùng thời với Hàn Mặc Tử để được trò chuyện, để được tỏ lòng ngưỡng mộ với ông. Em cũng ước, giá sau này chết đi, mình có thể gặp để tỏ tấm lòng biết ơn ông... Không có ông, làm sao chúng ta có thể nhìn thấy bóng nguyệt trần truồng tắm, làm sao chúng ta thấy được trăng nằm sóng soãi trên cành liễu, làm sao chúng ta nhìn nghe thấy tiếng vàng rơi chìm nghỉm xuống hư vô, làm sao chúng ta có thể nhìn xuyên các tầng thế giới... Em nghĩ về Hàn... Nỗi đau thương của ông, niềm căm hận của ông, sự da diết yêu đời của ông... được chưng cất trong những câu thơ thần diệu...
- Nhưng mà ... đừng nói những chuyện buồn nữa...
- Dạo này em có cảm giác nhớ nhớ thế nào ấy...
- Nhớ gì kia?
- Nhớ cuộc sống.
- Cậu lẩn thẩn rồi.
- Có một cái gì không bình thường. Em cũng hay sợ. Em thấy con người ác quá. Ngày nào trên báo chí cũng đăng tin giết người, tai nạn giao thông, chuyện buôn bán phụ nữ, chuyện ăn cắp cá bộ phận của tử thi. Khắp thể giới, những dư âm cuộc sống dội về căn phòng nhỏ của mình làm em khó ngủ. Em không biết con người sẽ đi về đâu, cuộc sống tương lai sẽ thế nào.
Thú thực, cũng như Lãng, con người càng ngày càng làm cho tôi thêm khó hiểu về nó. Con người dường như đang xa  rời với những mục tiêu cao cả mà từ ngàn xưa nó theo đuổi. Những tội ác dã man khắp nơi trên thế giới ngày ngày cứ diễn ra như một điệp khúc bất tận...
- Em hay tưởng tượng ra một lưỡi gươm cắt ngang cổ mình. Máu từ đó trào ra. Em như sa xuống một vực thẳm. Rồi từ đó, em bay lên bồng bềnh chiêm ngưỡng những đám mây ngũ sắc, những thiên thần dang cánh vẫy em. Những giọng hát du dương cất cao hơn tiếng khóc của một ngày sắp tàn. Nhưng em tiếc mình không được nhìn thấy mẹ lúc ấy...
- Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Đã bảo không nói những chuyện buồn nữa mà...
Lãng trầm tư.
- Nhưng hôm nay em cứ muốn nói với anh thật nhiều- Lãng vuốt lại những sợi tóc xòa xuống trán- Người con gái mà em yêu ấy mà,  cô ấy đã từ chối tình yêu của em.
- Vẫn chuyện buồn. Cô ấy đã đối xử với cậu thế nào?
- Im lặng. Chỉ thế thôi và không muốn gặp mặt. Nhưng lòng em thì như lửa đốt. Làm sao em có thể quên được đây. Trong mỗi giấc mơ em đều thấy bạn ấy nhìn em. Làn môi hình quả tim nở ra... làn môi đỏ như máu...
- Lại máu...
- Bạn ấy mặc những chiếc áo dài trắng. Mái tóc đổ xuống như một dải tang đen. Đôi mắt trong và ướt như mới khóc...
Để câu chuyện không sa vào buồn não, tôi hỏi Lãng:
- Này, cậu đã hôn con gái  bao giờ chưa?
- Rồi... nhưng chỉ là trong những giấc mơ thôi...
- Mơ... lúc nào cũng mơ... Đúng là thi sỹ.
Lãng dường như hé một nét cười. Gương mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng.
- Tên của cô ấy là gì
- Tuyết. Một cái tên vừa trắng đến tinh khiết, lại lạnh đến rợn người.
- Nói thật, mình có cảm giác tình yêu ấy không có thực. Có lẽ cậu tưởng tượng ra thôi...
- Tưởng tượng cũng là một hình thức của tồn tại.
- Mình muốn cậu hiểu về tình yêu thực hơn, giản dị hơn. Nếu cậu đuổi theo những ảo ảnh, thì làm sao thoát được nỗi đau và sự thất vọng?
- Thế nào là ảo ảnh? - Lãng quay sang cự nự tôi. - Thế anh nghĩ những cuộc cải cách, những tòa tháp chọc trời kia, những tòa lâu đài nọ... là hiện thực ư? Em không tin nó bền vững như người ta vẫn nghĩ. Những trận động đất, những cơn sóng thần, những cuộc chiến tranh hạt nhân, những vụ khủng bố bất ngờ... tất cả bị tiêu hủy, tất cả sẽ biến mất trong một nháy mắt. Cả cái mạng sống của chúng ta nữa... cũng sẽ tan vào hư vô không biết lúc nào. Em nghĩ rằng không nên coi thường những giấc mơ, những niềm mong ước thanh cao và đau đớn, những niềm tin tưởng chừng mong manh của con người... Điều đó đôi khi còn tồn tại lâu hơn cả bản thân chúng ta.
- Mình chịu cậu. Nhưng ngoài Tuyết, cậu có một người con gái nào khác không?
- Có một người, không phải tình yêu mà là một người tri kỷ. Bạn ấy như một người ruột thịt. Như một vị ân nhân. Viết được một câu thơ hay, em cũng đến để đọc cho bạn ấy nghe. Bao  giờ bạn ấy cũng lặng lẽ và sau đó là một lời phẩm bình dung dị hoặc một lời khuyên. Mà bạn ấy khuyên mới dịu dàng làm sao! Mỗi lúc buồn phiền, đau dớn em cũng lại tìm đến bên bạn ấy. Bạn ấy lặng lẽ nghe em giãi bày. Bạn ấy vỗ về an ủi mỗi khi em rũ rượi khóc vì một nỗi đau, một niềm mất mát... Tên bạn ấy là Ngọc Trâm.
Lãng bị xô dạt vào kỷ niệm.
- Dù bạn ấy ở xa, nhưng mỗi khi nhắc đến tên, em cứ thấy hình ảnh bạn ấy hiện lên trước mắt.
- Vậy mà... sao cậu không nghĩ đó là một tình yêu đích thực. Tình yêu có phải là một cái gì ảo mờ, sương khói đâu?
Phút chốc Lãng buồn lặng. Cậu buông một tiếng thở dài, người xọp đi tựa một quả bóng xì hơi.
- Em cũng không biết nữa. Đã mấy năm rồi... Từ khi em mười sáu, mười bảy tuổi... Thấm thoắt đã tám năm trời... Không có Ngọc Trâm, em không biết mình sẽ thế nào. Nhưng tình yêu thì... Không... Em không dám nghĩ đến điều đó.
Phút chốc những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn xuống gương mặt gầy của Lãng. Dường như có một nỗi đau không cùng đang xoáy vặn trái tim người thi sỹ. Lãng gạt nước mắt, đứng lên:
- Tạm biệt anh.
Tôi tiễn Lãng thêm một đoạn đường. Vầng trăng tưới xuống không gian một màu trắng sữa.
*
*       *
Lãng sinh ra trong một gia đình công chức bậc trung. 
Khi nhỏ Lãng hay ốm vặt. Cậu học giỏi, thông minh khác thường. Thỉnh thoảng cậu lại nói với bạn, giọng vui vẻ như một câu nói đùa, rằng cậu đến từ một vì sao trên dải thiên hà, một ngày cậu sẽ về trên đó.
Khi cậu lớn dần lên, những ý nghĩ kỳ cục bị chìm vào quên lãng. Chỉ có những câu thơ là hay nhắc cậu trở về với những ban sơ miền thơ ấu...

*
*                            *

Ngọc Trâm đang giở những trang nhật ký học trò đọc lại những nét bút của Lãng thì có tiếng chuông gọi cửa. Lãng xuất hiện. Trâm mừng rỡ:
- Lâu không thấy cậu sang chơi...
- Mình hơi bận.
- Cậu có gì mới ?
Giọng Lãng nhỏ nhẹ:
- Dạo này không viết được gì mới. Không hiểu sao, hay buồn. Có cảm giác như mình sắp xa mọi người.
- Cậu đi đâu?- Trâm ngạc nhiên.
- Mình chưa biết.
Lãng lục lọi trong cặp sách.
- Mình gửi lại bạn những chiếc đĩa vi tính này. Trong đó có ghi những gì mình đã viết. Phải khó khăn lắm  và rất nhiều đau khổ mình mới viết được ra nó. Mình tặng bạn. Bạn giữ cho mình...
Trâm cầm những chiếc đĩa vi tính trên tay
- Cám ơn cậu, mình sẽ đọc ngay. Sẽ giữ gìn những sáng tác của cậu. 
- Trâm này, mình muốn xin lỗi bạn...
- Gì cơ? - Trâm tròn mắt ngạc nhiên
Vẫn giọng chậm rãi, nhỏ nhẹ, Lãng bộc bạch những điều từ lâu dồn tụ trong đáy lòng:
- Mình đã không làm được gì cho bạn. Mình đành phụ tấm lòng của bạn. Bao nhiêu năm, nếu không có bạn, mình đã không sống được bình thường. Mình vốn dĩ yếu duối, trái tìm mình cần một người tri kỷ. Trâm là tri kỷ của mình đấy. Trâm làm cho trái tim vốn dễ thương tổn của mình trở nên bình yên sau những bão tố. Trong cái thế giới đầy xót xa, lạnh lẽo này, thì Trâm là là một ngọn lửa ấm. Trong cái đêm đen lạnh bạt ngàn của cuộc đời thì bạn là một ánh sao. Trâm là ánh sáng ở cuối một đường hầm tăm tối mà mình có được...
- Cậu đừng nói vậy. Mình đã làm được gì cho cậu đâu.
- Dạo ấy khi  bạn  gặp chuyện buồn... Bạn phải nằm trong bệnh viện... chúng mình còn ít tuổi quá... mình đã nghĩ đến việc sẽ đến bên bạn, nói thầm vào tai bạn, rằng mình yêu bạn. Mình sẽ làm tất cả cho bạn trong cuộc đời này... Nhưng rồi mình không có đủ can đảm... Đi đâu, lúc nào mình cũng nghĩ đến điều đó, rồi thấy có gì ngường ngượng, như thể có ai đang nghe thấu tâm sự trong lòng mình...
Phút chốc gương mặt Ngọc Trâm đầm đìa nước mắt. Một kỷ niệm đớn đau hiện về trong tâm khảm. Chiếc xe tải đã nghiến nát chân trái của Trâm khi cô mới bước vào năm cuối cùng của thời cấp hai. Những ngày trong bệnh viện, Trâm đã khóc cạn cả nước mắt. Mỗi lần thầy cô, bạn bè đến thăm, động viên thì Trâm lại khóc. Đối với Trâm thế là hết... thế là hết những mộng mơ tươi sáng của một kiếp người... thế là hết những ước mơ tươi nguyên thời thiếu nữ... Nhiều hôm Lãng đến mang theo những bó hoa dại màu tím ngắt trên đồi.  Hương hoa tím quyện trong không gian đục trắng của căn phòng. Trâm không nói gì. Chỉ mân mê những cánh hoa mong manh rồi thở dài
Ngày ấy Trâm không dám tin rằng những điều đau đớn nhất của đời người rồi cũng có thể đi qua. Từ khi ở bệnh viện về, Trâm tự giam mình trong phòng. Ai đến thăm Trâm cũng bảo mẹ nói với họ rằng Trâm đi vắng. Nhiều lúc Trâm muốn đi thật xa. Muốn quên hết tất cả, muốn mọi người không còn nhìn thấy mình nữa. Thậm chí, có lúc Trâm muốn tự chấm dứt cái cuộc đời phiền não của mình. Nhưng cũng chính trong những ngày đó, những vần thơ của Lãng đã cho Trâm nguồn sức mạnh. Trâm cảm thấy nguồn động viên, chia sẻ sâu xa qua những câu thơ đẹp đẽ, tinh khiết dẫu u buồn nhưng chưng cất một tình yêu vô ngần đối với cuộc sống.
- Mình lần lữa mãi... lần lữa mãi... - Gọng xúc động của Lãng đưa Trâm về hiện thực - Cho đến năm mình bước vào đại học... Mình và Trâm xa nhau. Rồi mình gặp Tuyết... một tình yêu đơn phương định mệnh đầy huyền bí đã giáng xuống đời mình... Cái vẻ đẹp kỳ lạ và xa vắng ấy, cái vẻ đẹp mong manh đầy ma lực ấy cứ hút lấy hồn mình. Mình biết là Tuyết vô tội. Tuyết không lừa dối mình, không cố ý quyến rũ mình... chỉ tại mình đã tự gây nên bao vết hằn đau đớn trong tâm hồn...
Lòng Trâm run lên một nỗi hờn giận lặng thầm. Trâm đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Một đôi bướm trắng quấn quýt bên nhau cạnh những đóa hoa vàng. Và trong lúc ấy, dù đau đớn, Trâm lại nghĩ về tình yêu với Lãng. Mọi điều đều có thể bắt đầu...
Cuộc sống...
Tất cả còn ở phía trước...
Đã có những năm tháng Trâm nghĩ rằng mình sẽ không lấy chồng. Trâm không muốn mình gắn bó với một người mà mang lại gánh nặng cho người đó. Kể cả với Lãng... Trâm phần nào hiểu được tâm trạng của Lãng... Dần dần Trâm can đảm hơn và cố gắng học tập. Trâm thi đỗ đại học rồi  kiếm được một công việc ổn định. Bây giờ thì cô muốn để cho trái tim tự nó rung lên như nó muốn thế. Cuộc đời dài, dài lắm, con người đi trên con đường ngặt nghèo của số phận, cần biết bao một người đồng hành. Những ý nghĩ ấy râm ran trong tim Trâm. Đôi mắt đen láy của Lãng ghé sát gương mặt trâm:
- Bây giờ thì không có người con gái nào trong đời mình nữa... ngoài Trâm... Trâm ơi, bạn thấu cho lòng mình không?- Giọng Lãng như ức nghẹn. Những giọt nước mắt trong vắt nhòa ướt gương mặt Lãng. Trâm đỡ lấy gương mặt Lãng. Cô lau những giọt nước mắt của Lãng. Và chính trong lúc này đây, lòng Trâm rung lên những con sóng khát khao, run rẩy.
Làn môi run run nóng bỏng của Lãng như sắp chạm vào môi Trâm thì ngừng lại. Lời Lãng da diết đẫm nước mắt:
- Trâm ơi! Mình đành phụ tấm lòng của bạn...
Trâm thấy tim mình nhói đau. Một cái gì vô hình rạn vỡ.
Lãng từ từ đứng dậy. Lãng nhìn Trâm một lần cuối cùng rồi bước ra con đường chênh chếch nắng. Tiếng chim gọi bạn, da diết, đớn đau như đứt ruột dội về từ vòm cây bên cạnh. Trâm đứng lặng như một người đã hóa đá.

*
*                          *

Tôi mơ thấy Lãng đánh đàn. Những âm thanh du dương làm rung cả tầng không khí. Rồi Lãng ngâm thơ của Hàn Mặc Tử
Tôi nằm dưới bến đợi nàng mơ
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng
Rung tầng không khí bạt vi lô.
Giọng Lãng sao mà âm trầm, sao mà ngân vang, sao mà da diết. Rồi bỗng Lãng lấy bút lông, vẽ những đám mây bay ngang bầu trời. Một bầu trời bảng lảng mây trắng như phơ phất khói hương.
- Anh có thấy cả bầu trời ngát thơm không?
Tôi im lặng. Lãng lại nói:
- Em vẽ hương chiêu hồn các đấng thi nhân, các bậc anh hùng hào kiệt...
Rồi Lãng đưa những đường bút trên giấy. Nét bút biến hóa phi thường... Nào là thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Mạnh Hạo Nhiên, Thôi Hiệu, Tô Đông Pha... Nào là thơ Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm... Cả một bầu trời sực nức hương thơm và bóng các thi nhân như từ các vì sao đổ xuống. Cả vũ trụ ngây ngất trong những ca từ lúc ngân vang êm ái vi diệu, lúc thánh thót vươn cao, lúc trầm hùng lắng đọng.
*
*                          *
Tôi sững sờ nhận được tin Lãng chết.
Kẻ giết người là một tên nghiện ma túy. Hắn là anh em cùng họ với Lãng. Không thù oán. Trong một cơn điên vì thiếu thuốc, hắn gọi cửa nhà bác hắn. Gương mặt bác hắn hiện ra tươi cười:
-Cháu vào ăn cơm với bác.
Mắt hắn gườm gườm, vằn lên những tia hung hãn, man dại. Không nói một lời hắn rút lưỡi kiếm dấu phía sau lưng dơ lên. Hắn đâm thẳng vào ngực ông.
Máu phụt ra những dòng đỏ tươi nóng hổi. Máu tắm ướt áo hắn. Máu trang lênh láng xuống nền gạch. Bố Lãng gục xuống, giẫy giẫy...
Lãng bỏ bát cơm, xông vào cứu bố. Lại một nhát kiếm nữa cắt ngang cổ họng Lãng. Một luồng lạnh toát rùng rợn chạy qua óc Lãng. Hoàn toàn vô thức, Lãng chạy những bước xiêu vẹo ra sau nhà rồi đổ ập xuống. Những khóm hoa trắng nhuốm màu máu Lãng.
Hắn chạy. Người hắn nhớp nháp, đỏ lòm, tanh nặc như vừa ngoi từ trong vũng máu lên. Hắn chạy thục mạng qua một dãy phố, luồn vào ngõ nhỏ, lẫn vào khu đồi vắng... Không gian xoay tròn trước mắt hắn. Thỉnh thoảng hắn lại thấy như bầu trời sụp xuống và hắn sa chân vào một vũng máu...

*
*                     *

Hai chiếc quan tài song song. Hai chiếc xe tang nối nhau lăn bánh tiễn một người trẻ, một người già về thế giới bên kia. Mẹ Lãng oặn mình lê lết trên nghĩa địa chiều, giọng bà đục ngầu đứt đoạn:
- Trời ơi! Cay nghiệt... Cháu ơi, sao cháu giết bác và anh... Cha mẹ ơi, thế là từ nay lấy ai nối dõi tông đường... 
Một bó hoa hồng trắng của người thanh nữ mặc áo dài trắng có suối tóc đen được chôn theo quan tài Lãng.
Khi những lát đất đầu tiên lấp lên quan tài, người thanh nữ gạt nước mắt quay đi. Dáng cô xiêu vẹo nhòa dần  ở cuối con đường như một hạt bụi trắng. Mái tóc dài tựa dải tang đen trải ra phía sau lưng.
Bên tai tôi như vang lên giọng quen thuộc bị cứa đứt giữa chừng của Lãng:
- Tuyết... Tuyết...

*
*                      *

Mộ Lãng trên một sườn đồi, hướng nhìn vào thành phố Ngã ba sông. Bên cạnh, những cây cọ như dáng người thân xòe ô che mưa nắng cho Lãng. Trên đầu, những cây thông cao vút thỉnh thoảng lại reo ngân điệu nhạc êm đềm, sâu lắng.
 Một người con gái mặc đồ đen thường vẫn đến viếng và trồng lên mộ Lãng những khóm hoa màu tím, hương thơm ngát cả một vùng đồi.
Có lần cô đặt xuống bên những khóm hoa tím một tập thơ. Cô thắp hương, khấn trong nghẹn ngào:
- Lãng ơi! Đã bao lần Lãng mơ ước tập thơ của bạn được in ra. Bây giờ thì nó đây, Nhà xuất bản Thanh niên đã chắp cánh cho thơ của Lãng bay vào đời. Lãng hãy nhận lấy. Hãy xem đi, những trang giấy trắng muốt, những con chữ thơm tho, những dòng thơ như tơ lòng của Lãng còn vấn vít lấy cuộc đời...
Ngọn lửa từ những thân hương bùng lên sắc đỏ bén vào từng trang giấy trắng. Người con gái mặc đồ đen bỗng chốc thấy trong làn khói hương kia hình như hiện lên gương mặt Lãng, một nét cười lặng lẽ và thoảng nhẹ trong gió một giọng quen thuộc:
- Ngọc Trâm!...


*
*                     *

Sau khi xuất bản tập thơ của Lãng đã gây một tiếng vang. Hình ảnh Lãng đã được in trên trên nhiều tờ báo, tên tuổi Lãng đã đi vào con tim của biết bao người. ở những cuộc hội thảo về thơ, những công trình nghiên cứu người ta cũng nhắc đến tên Lãng. Mai sau người ta có thể vẫn còn nhắc đến tên Lãng như niềm tự hào của một xứ sở.
 Nhưng không mấy ai biết Ngọc Trâm đã mặc đồ đen suốt hai mươi bảy tháng cho đến ngày mãn tang Lãng mới thôi. Cô cũng thêu hình những bông huệ trắng muốt lên một tấm lụa đen rồi đốt bên mộ Lãng. Những kỷ vật của Lãng vẫn được cô gìn giữ cẩn thận. Dường như không ngày nào cô không nhắc đến tên Lãng. Không đêm nào cô không mơ thấy Lãng.
Khối tình ấy đã vượt qua giới hạn của một kiếp người.
                                                                                 
                                                                       Hà Nội 16-20/6/ 2004
Thiên Sơn